BÀI VIẾT SỬ DỤNG HÌNH ẢNH ĐƯỢC GOOGLE HỖ TRỢBắt nguồn từ những bản đồ, mô hình, giấy, xúc xắc và bút chì, game RPG đã có một lịch sử rất lâu đời, và cho đến ngày hôm nay nó đã trở thành thể loại game được yêu thích nhất. Từ RPG nguyên thủy, các nhà phát triển game đã tạo ra thêm nhiều “biến chủng” nhằm mang lại những trải nghiệm mới lạ cho người chơi – chẳng hạn như J-RPG (game nhập vai kiểu Nhật), A-RPG (game nhập vai có yếu tố hành động), MMORPG (nhập vai trực tuyến)…
Trong số đó, A-RPG có lẽ là dạng game dễ được nhiều người đón nhận được, vì nhịp game đã nhanh hơn đáng kể so với RPG theo lượt truyền thống. Khi nói đến A-RPG, đại khái còn có thể chia nó ra làm 2 dạng: một là game hành động có yếu tố nhập vai (Fable, Kingdom of Amalur: Reckoning…), còn hai là RPG chặt chém (hack ‘n’ slash) như Diablo, Torchlight, Sacred…
Bài viết lần này của Vietgame.asia sẽ xoáy sâu vào RPG chặt chém, phân tích về 4 yếu tố tạo nên sự hấp dẫn vô cùng của thể loại game đặc biệt này.
Với bố trí như vậy, RPG chặt chém được thiết kế ra để mang lại cho người chơi những khởi đầu dễ dàng nhất: click chuột, uống máu, “gặp thằng nào trảm thằng đó”. Vì vậy, RPG chặt chém thu hút nhiều đối tượng người chơi từ cả “gà” lẫn “pro”, do cách chơi rất đơn giản và không cần đòi hỏi kỹ năng điều khiển “lả lướt” quá.
Tuy nhiên, phàm là con người thì ai cũng rất là… khó chiều. Nếu game quá khó thì người ta dễ nản mà bỏ ngang, còn nếu game quá dễ thì họ lại cho là kém thử thách. Vì vậy, công thức để có một tựa game hay đó là làm sao để cho nó dễ nắm bắt, nhưng khó thành thạo. RPG chặt chém cũng tuân theo nguyên tắc này và từ đó gặt hái thành công.
Kẻ địch mạnh hơn, nhiều hơn, và sở hữu đủ mọi cách để khiến người chơi “chết đến mức không thể chết hơn”. Để có thể giữ được kỷ lục “clean sheet”, một game thủ RPG gạo cội sẽ cần đến nhiều kỹ năng để sinh tồn, chẳng hạn như nắm bắt chính xác thời gian Cooldown của kỹ năng và các bình máu, biết xây dựng bảng chỉ số chống chịu hiệu quả, biết “thả diều” để diệt địch trong khi vẫn duy trì lượng máu ổn thỏa. Đấy mới là nghệ thuật chơi RPG chặt chém – à mà, nếu chọn chơi nhân vật cầm cái khiên to tổ chảng và vài tấn giáp sắt trên người thì cũng không cần lăn tăn nhiều lắm đâu nhỉ?
Điều cốt tủy của một tựa game RPG, là phải tạo được cảm giác “nhập vai” cho người chơi vào nhân vật của chính họ trong game. Vì vậy, một game RPG hay sẽ phải làm rất nhiều thứ để khiến cho cái cảm giác đó trở nên “thực”, khiến người chơi đắm mình vào game và quên đi giới hạn về thời gian. Thử nghĩ mà xem, nhập vai vào một tựa game cũng tương tự như đang sống một cuộc đời thứ hai – và nếu như đời sống mà chán đến mức phài… tự tử để thoát khỏi đó cho nhanh, thì sao gọi là thành công được?
Và như vậy, trong các dạng RPG thì rõ ràng RPG chặt chém là loại có sức thu hút hấp dẫn nhất, bởi vì nó có giá trị chơi lại rất cao. Trước tiên, cần nói rõ rằng tính chất của RPG chặt chém nằm ở việc… cày cấp. Đúng là RPG nào chả phải cày cấp để mạnh hơn, tuy nhiên với dạng game “lầy lội” này thì việc đó lại càng được đặt lên ưu tiên hàng đầu.
Các tựa game A-RPG như Fable hay The Witcher thường bỏ qua hẳn hệ thống cấp độ nhằm mang lại cho người chơi cảm giác tự do hơn – tuy vậy, RPG chặt chém lại lấy việc thăng cấp làm thước đo sức mạnh của nhân vật. Thiếu điểm tiềm năng và điểm kỹ năng luôn là bệnh chung của nhân vật trong RPG chặt chém, và người chơi luôn có lý do để tự ám thị mình với cái câu quen thuộc “thêm một lé-vờ nữa thôi”.
Có một điều thú vị, đó là trong rất nhiều tựa game trên đời, thế giới của chúng ta luôn bị đe dọa bởi một tên chúa tể hắc ám/ trùm cuối/ long đầu lão đại/ thằng tâm thần nào đó, và dĩ nhiên sứ mệnh cứu thế nặng nề luôn được ưu ái dành cho người chơi. Vì vậy, cốt truyện trong các tựa game nhập vai dĩ nhiên cũng thường u ám, bi kịch khi miêu tả về một thế giới bất an, sắp sụp đổ (mặc dù chơi 3, 4 tháng vẫn chưa thấy nó sụp).
Nếu hình dung về cốt truyện của một tựa RPG là quyển sách, thì các nhiệm vụ, các mẩu đối thoại với NPC chính là những trang sách, những bức hình minh họa để tạo nên câu chuyện hoàn chỉnh. Chính vì điều đó, nên một người tận hưởng được bao nhiêm % nội dung của quyển sách đó, lệ thuộc vào việc họ “mở khóa” được bao nhiêu nhiệm vụ trong một tựa game RPG. Sẽ chẳng có gì nhàm chán hơn việc chơi RPG mà chỉ cắm đầu miệt mài làm nhiệm vụ chính tuyến để đến đích thật nhanh cả. Có thể nói rằng bản thân việc chơi RPG đã là một loại hưởng thụ, vậy thì tại sao phải vội vàng?
Hãy lấy ví dụ về một số tựa RPG thuộc hàng kinh điển trong những năm gần đây, chẳng hạn như Torchlight 2 và Grim Dawn. Tuy chỉ có 4 lớp nhân vật, thế nhưng mỗi nhân vật trong Torchlight lại có đến 3 bảng kỹ năng x 10 kỹ năng kích hoạt x 3 nội tại – một con số khổng lồ để người chơi có thể chọn cho mình một hướng build phù hợp nhất. Nhưng đó vẫn chưa là gì, so với tính năng “chức nghiệp kép” (Dual Class) của Grim Dawn (tiền thân là hãng phát triển của Titan Quest) cả.
Tạm thời gác việc người viết là fan cứng của Grim Dawn qua một bên, thì nó là một ví dụ rõ ràng cho thấy rằng với một tựa game RPG chặt chém, việc trải nghiệm và thử những cái mới là rất hấp dẫn. Nó luôn “refresh” lại cảm giác háo hức của người chơi, khiến họ cảm nhận về game một cách thoáng hơn và hứng thú hơn. Điều này cũng vô hình làm tăng thêm giá trị chơi của một tựa RPG chặt chém, khiến người chơi cảm giác thời gian mình bỏ ra vào đó là xứng đáng.
RPG chặt chém là một nét duyên độc đáo của các thể loại game trên đời. Có thể đối với một số người, RPG chặt chém không có biểu hiện cảm xúc nhân vật tốt như các dạng RPG khác, cũng như không có cái “hồn” cụ thể. Nhận định đó không sai, nhưng nếu xét về bản chất RPG chặt chém là cho người chơi tự tạo nên một “hóa thân” của chính mình trong game, thì nó đã làm quá tốt nhiệm vụ của mình.