Chót dấn thân vào con đường game bản quyền đầy “ngang trái”, “éo le” nhưng cũng thật… “vinh quang” và ý nghĩa. Không ít thì nhiều, mỗi một game thủ từng chọn lựa con đường này đều sẽ từng một hoặc nhiều lần phải đánh đổi, hi sinh, đắn đo và cho đi rất nhiều điều hoặc giá trị, vật chất trong cuộc sống.
Nhịn ăn sáng, nhịn chi tiêu, thậm chí nhịn cả… đi chơi với bạn gái cũng chỉ là những trường hợp quá đỗi bình thường nếu như bạn không biết cách chi tiêu sao cho hợp lý. Bởi giá thành của một chiếc máy game hay một tựa game bản quyền thường khá cao, thậm chí là vượt ra khỏi mức sống của một người công nhân bình thường, nếu như bạn chấp nhận mua chúng ngay khi vừa được ra mắt!
Nhưng nếu có ai đó nói với bạn rằng, chỉ cần khôn khéo một chút trong việc quản lý chi tiêu, chỉ với một vài mẹo nhỏ sau đây, bạn có thể giảm thiểu được tới mức tối đa, thậm chí là hầu như không bị “lỗ” một đồng nào hoặc mất rất ít tiền cho việc mua game bản quyền và máy game, mà vẫn đảm bảo có được một đại lượng game dồi dào “chơi hoài không hết”? Đó chính xác là những điều mà người viết đã thực hiện được trong suốt nhiều năm qua để hôm nay có được những kinh nghiệm quý báu đem chia sẻ với độc giả.
Thông thường thì số người bỏ ra số tiền tối đa (full price) cho một tựa game ở dạng digital là không cao, mà đa phần người mua game sẽ nhờ cậy vào các “gian thương”, tìm đến các “chợ đen” để mua được game với giá rẻ hơn chỉ bằng 2/3 hoặc thậm chí chỉ bằng nửa giá gốc. Nếu là trước đây thì đó là các game được người bán mua lại từ những đợt giảm giá, hoặc các nguồn hàng giá rẻ đến từ các khu vực được hỗ trợ chính sách giá vùng có thể tin cậy và được sử dụng không khác gì một game bản quyền giá gốc thông thường.
Tuy nhiên, có một lưu ý là người mua cần phải tỉnh táo, tìm đến các lái buôn uy tín với nguồn hàng “sạch” để tránh bị lừa đảo. Thêm nữa, chuyện ăn phải quả đắng vì mua đúng hàng “đen” có xuất xứ từ việc ăn cắp bằng thẻ tín dụng chùa (hay được gọi là credit card chùa – Việt Nam là quốc gia đứng đầu thế giới phải hứng chịu tệ nạn này) cũng không phải là chưa từng xảy ra. Dẫn tới hậu quả khôn lường, trường hợp xấu nhất có thể hủy hoại luôn cả tài khoản game bản quyền của bạn.
Trong mua bán cũng vậy, một cộng đồng sẽ dễ dàng giúp đỡ và thương lượng, trao đổi với nhau hơn là một cá nhân độc lập. Hiện tại ở Việt Nam, cũng không khó lắm để bạn có thể tìm thấy và tham gia vào một công đồng chơi game, ví dụ như hội mê game bản quyền, hội máy game cầm tay, hội game đối kháng…
Cũng đồng nghĩa với việc bạn sẽ không còn phải bỏ ra một số tiền lớn, hoặc công sức tìm kiếm mỗi khi bạn muốn chơi một game gì đó. Đa số các tựa game đều có thể được dễ dàng trao đổi, hoặc mượn được từ “thư viện game” đồ sộ của cả cộng đồng. Đây là một điều tuyệt vời không chỉ vì nó là cách tối ưu nhất về mặt tài chính, mà nó còn giúp các thành viên trong cộng đồng tin tưởng và gắn bó với nhau hơn.
Giá trị của một tựa game chỉ thực sự đạt đỉnh cao của nó khi tựa game bản quyền đó vừa được nhà sản xuất phát hành ra thị trường. Góp một phần không nhỏ vào điều này là nhờ chi phí quảng cáo của nhà phát hành, tên tuổi của hãng sản xuất, độ khan hiếm của game trên các thị trường đặc thù, cũng như là nhờ độ mong chờ (hype) của người hâm mộ, và trên hết là vì game đó “mới”.
Bỏ một số tiền lớn ra để mua một tựa game với giá “full price” hoàn toàn tùy hứng, không cần biết tới tên tuổi của nhà sản xuất, không được chìm mình vào những đoạn quảng cáo trước ngày ra mắt đầy “xúc động”, hay thú vui của việc mong ngóng từng ngày game ra mắt, game đã được phát hành ít lâu rồi nhưng vẫn mua bằng giá game mới…
Nếu khôn khéo ra, thay vì tự dưng mất đi một khoản tiền lớn cho cái gọi là “trải nghiệm khui tem” (unboxing experience), thì chỉ với một số tiền ít hơn rất nhiều, người ta có thể mua cho mình những máy game, băng đĩa game bản quyền đã qua sử dụng (2nd hand) và được chơi thỏa thích mà không sợ bị lỗ vốn, lỗ rất ít, hoặc có khi còn… lãi.
Thực ra, đây cũng có thể coi là một chiến thuật đơn giản có thể được áp dụng trong trường hợp nếu bạn đang “tia” một game nào đó ở một hệ máy có ít game hoặc ít có hứng thú, thì bạn hãy tìm mua một máy game với giá cả thật tốt, mua nó, chơi xong game, rồi bán lại với giá trị không chênh lệch mấy với lúc mua lại trước đây.
Mỗi tựa game đều có độ dài cốt truyện trung bình là khoảng vài chục tiếng, chưa kể cần thêm thời gian cho chế độ chơi mạng và các loại danh hiệu, cúp thưởng, bí mật dành cho game thủ gạo cội. Nếu một ngày bạn dành ra 4 tiếng để cày game, vậy thì cũng cần tới nửa tháng hoặc thậm chí vài tháng để hoàn thành một tựa game như thế. Vậy tại sao trong danh sách game của một số người lại có hàng vài chục, vài trăm game mà có lẽ họ sẽ chẳng bao giờ có thời gian mà động đến, mặc cho con số này lại cứ tăng dần theo thời gian?
Thiết nghĩ, đây là một vấn đề cần suy xét hơn là phân tích!