A Plague Tale: Innocence – Trong những thời khắc cùng khổ mà con người phải trải qua, cả những cá nhân lẫn đoàn thể, cái chết là thứ không thể tránh khỏi.
Chúng ta dành cả một đời người, sinh ra, trưởng thành, rồi từ biệt cõi đời như một chu kỳ tuần hoàn hoàn hảo.
Thế nhưng, bản thân tính chất của cuộc đời cũng vô thường, bởi một mấu chốt đáng tiếc cũng có thể biến tiềm năng của một con người trở thành hạt cát ngấm đại dương.
A Plague Tale: Innocence, ngay từ cái tên của mình, không hề giấu nhẹm sự phán xét của chính nó.
Liệu, lòng ngay thẳng của những sinh linh thơ dại có phải là ánh lửa đốt cháy sự suy đồi của bóng đêm ác bá?
BẠN SẼ THÍCH
ĐÊM DÀI
Khi cái đêm định mệnh của đại dịch Cái Chết Đen ập xuống, hai chị em Amicia và Hugo de Rune thuộc dòng dõi quý tộc nhanh chóng nhận ra rằng đôi chân mỏi mệt của mình đang chìm giữa những vũng bùn sặc mùi máu, máu của động vật bị tàn sát chất rồi chất đống thành những dải đồi san sát nhau như gợn sóng bất động, máu của những sinh mạng lìa đời vì đã phó mặc cho sự sợ hãi, vì đã xả thân đấu tranh một cách vô vọng, hay vì… không một gì cả.
Amicia và Hugo là những nạn nhân vô tội của bóng đêm, và chúng ta chẳng có cách nào xoáy chuyển được điều đó.
Cơn mưa nặng hạt càng khiến cho màn đêm và màu đỏ của máu dường như hòa lẫn vào nhau. Tiếng bước chân lẫn giọng kêu la sắc lẻm từ những tay sai thuộc Pháp đình Giáo phá vỡ âm tiết kềnh càng của từng giọt nước.
Nếu không có sự hiện diện của con người thì đến lượt tiếng sột soạt chói tai của lũ chuột khát máu cố gắng giết chết bất kỳ ý nghĩ bình tâm nào.
Tất cả dường như tồn tại chỉ để thử thách xem liệu mối nương tựa vào nhau của hai đứa trẻ xuất phát từ lòng gắn bó tự nhiên của máu mủ, hay chỉ vì chúng không còn sự lựa chọn nào khác.
Amicia và Hugo là những nạn nhân vô tội của bóng đêm, và chúng ta chẳng có cách nào xoáy chuyển được điều đó
Amicia là một cô gái trẻ với sức sống mãnh liệt, sinh ra để vẫy vùng trong bầu trời rộng mở. Hugo là một cậu nhóc tì cả đời làm bạn với bốn mặt của một căn góc xép, chịu giám sát nghiêm ngặt bởi mẫu thân cũng là một nhà giả kim đại tài.
Chúng có thể không xung khắc như nước với lửa, nhưng khó có thể nhận xét được rằng chúng là cặp chị em thân thiết với nhau nhất quả đất này.
Đó có thể là lý do vì sao mà mọi cử chỉ dù nhỏ nhặt nhất từ cả hai đều chứng minh rằng, toàn bộ mọi cung bậc cảm xúc bộc phát trong 10 tiếng đồng hồ của A Plague Tale: Innocence không bao giờ là giả tạo.
Sự thơ dại của những đứa trẻ là thứ bảo vệ chúng khỏi bóng đêm ác quái, được đặc tả bằng mọi nghĩa chỉ đầy trắc ẩn. Một trong số đó bao gồm hành động Hugo nhấc những ngọn hoa khỏi mặt đất rồi dịu dàng cắm chúng vào bíu tóc của cô chị, và bằng một phép thần kỳ nào đó, nó không bao giờ rời khỏi Amicia trong phần còn lại của chương truyện.
Thật kỳ diệu khi mà những cành hoa vẫn tồn tại, vẫn đứng vững trước sự bao vây của làn sóng thê lương, và cũng thật kỳ diệu khi mà những đứa trẻ nhỏ nhoi này vẫn tìm được điểm nương tựa cho bản chất thơ dại của chúng, vẫn đủ dũng khí để tiếp bước sau khi đánh mất tất cả.
Câu chuyện tổng thể của A Plague Tale: Innocence không quá đặc sắc. Kịch bản tổng thể không có quá nhiều bất ngờ, hội thoại có thể đã được viết một cách nhạy bén hơn, cũng như có một vài nhân vật có vai trò thừa thãi cùng động cơ khá một chiều.
Thế nhưng, ấn tượng từ cái cách mà trò chơi đặc tả đề tài chủ đạo chính của mình là không thể chối cãi.
BẠN SẼ GHÉT
VẼ LỐI CHO CHUỘT CHẠY!
A Plague Tale: Innocence tận dụng mọi nỗ lực có thể để không phụ lòng Amicia và Hugo, thế nhưng có lẽ, nó quá chú tâm vào công việc đó đến mức vô tình… bỏ rơi chính người chơi.
Trò chơi không hề thất hứa khi cho thấy sự yếu ớt của một đứa trẻ 15 tuổi – một khi những tay lính Pháp đình Giáo giương kiếm trước mặt Amicia thì kết quả luôn luôn là… quay về điểm lưu tạm (checkpoint) gần nhất.
Tuy nhiên, mấu chốt ở chỗ: Amicia của chúng ta có khả năng chống đỡ, và chống đỡ cực kỳ mạnh bạo là đằng khác.
Chiếc ná cầm tay “nhỏ nhắn xinh xinh” không chỉ có tác dụng đốt bệ than đuổi chuột, mà một viên đá được phóng từ nó với vận tốc thần sầu sẽ đốn ngã bất kỳ ai nếu nó đáp thẳng vào đầu.
Một tên lính đeo mũ giáp? Giờ đây cần hai phát bắn ná, một bằng viên đá độc khiến hắn trối chết tháo mũ, một để kết liễu hắn.
Một tên lính đeo giáp từ đầu đến chân? 99% khả năng rằng hắn cầm theo một cây đèn, bạn sẽ luôn phải bắn vỡ đèn và lũ chuột sẽ nhào ra “thịt” hắn trong tích tắc.
Amicia bị phát hiện? Cứ chạy lòng vòng trong lúc giữ RT, bị áp sát thì né bằng nút B, rất đơn giản.
Đó là mối đe dọa từ con người. Còn đối với lũ chuột, thực sự cách thức mà chúng cản đường người chơi chỉ là… làm màu.
Bởi vì chúng có một đặc tính duy nhất là sợ lửa, thế nên các màn chơi trong A Plague Tale: Innocence sẽ luôn luôn đặt các bệ than để bạn nhóm lửa và tạo ánh sáng một cách thuận tiện trên đường đi – thuận tiện đến mức chúng gần như không yêu cầu ở người chơi bất kỳ kỹ năng suy xét tình huống, chú giải môi trường hay thử thách phản xạ nào.
Nếu không có bệ than thì chắc chắn lối đi sẽ có bó rơm, đốt cháy rồi nó sẽ tắt lửa sau vài giây. Nếu không có bó rơm thì có thể sẽ có xe đẩy chứa bệ than để bạn nhóm lửa, đẩy nó tới khu vực tiếp theo. Không có xe đẩy thì sẽ có đuốc cháy đủ lâu để giúp bạn bước tới nơi có ánh sáng tiếp theo, v.v…
Về căn bản, lối thiết kế diễn tiến màn chơi này là không có gì sai. Vấn đề của A Plague Tale: Innocence, đó là nó không cố gắng giấu đi câu trả lời tuyến tính được sắp đặt quá sức dễ dãi.
Vấn đề của A Plague Tale: Innocence, đó là nó không cố gắng giấu đi câu trả lời tuyến tính được sắp đặt quá sức dễ dãi
Cho dù bạn có đối đầu với chuột hay lính Pháp đình Giáo, trò chơi luôn cố ý biểu thị phương án giải quyết lồ lộ trước mặt bạn.
Vậy sự hiểm nguy khắc nghiệt mà Amicia và Hugo phải trải qua có đủ sức nặng, khi mà chính lối chơi được thiết kế máy móc đến nỗi ngăn cản người chơi “cảm” được tông điệu mà nó đang cố gắng truyền tải?
Cuối cùng, thật sự đáng tiếc bởi A Plague Tale: Innocence bỏ lỡ tiềm năng lớn ngay trong chính tiền đề của nó.
Một câu chuyện xoay quanh hai đứa trẻ trên con đường đầy chông gai, dùng trí lực của mình đẩy lùi mọi thách thức, mưu tìm hạnh phúc giữa một định mệnh bất định.
Bạn có nghĩ ra được tựa game nào lột tả được toàn bộ những khái niệm trên ở mặt lối chơi không? Đó là Brothers: A Tale of Two Sons.
A Plague Tale: Innocence không cần phải trở thành một Brothers thứ hai bởi dù sao, nó kể một câu chuyện minh bạch hơn, sở hữu cấu trúc khác nhiều bên cạnh góc quay camera.
Đó không phải là lời biện hộ cho việc mô-típ “hộ tống trẻ thơ” được trò chơi thực hiện “siêu có lệ”.
Trong suốt thời lượng 10 tiếng đồng hồ, người viết chỉ nhớ được đúng một khoảnh khắc yêu cầu Hugo phối hợp cùng Amicia để mở đường. Hugo sẽ hét toáng lên nếu bạn để cậu bé ngồi yên một chỗ và bắt đầu đi lông bông đâu đó – đó là ràng buộc duy nhất của người chơi đối với cậu.
Phần còn lại của game, từ lén lút né khỏi lính gác, “giải đố” hay tìm đường đi, bạn có thể đối xử trò chơi như một cuộc hành trình đơn độc mà trong đó nhân vật chính có giọng nói thứ hai trong đầu.
Bởi vì rốt cuộc, cái việc Amicia luôn phải nắm tay Hugo trên mọi cung đường, nó chẳng ảnh hưởng quái gì đến cách thức bạn kinh qua mọi khó khăn mà mình đụng độ trong cuộc hành trình này.
Nếu như lời cam kết đối với Hugo mà A Plague Tale: Innocence áp đặt lên người chơi quá ư dễ dãi như vậy, thì chúng ta còn gì để mà quan tâm?
Khó khăn mà hai chị em phải kinh qua trong trò chơi được mô tả, được kể lại, được hình ảnh hóa một cách chân thực, nhưng về mặt tương tác – trái tim của video game – cảm giác đó chỉ đơn thuần là một tấm giấy trắng nhuốm mực đen yêu cầu bạn trùm nó lên mặt mình để cảm thấy nó đen tới mức nào.