Ngành công nghiệp game di động vốn luôn mang trên mình một vẻ ngoài bắt mắt và hứa hẹn, là đối tượng khai thác của nhiều hãng làm game quy mô nhỏ, vốn đầu tư ít. Vì sao? vì cứ một tựa game di động ra đời cũng tượng trưng cho một chiếc vé sổ xố vậy, nếu game thất bại, thì nhà phát triển game di động thiệt hại không nhiều và vẫn có thể chuyển sang thực hiện một tựa game khác. Còn nếu nó thành công, thì sẽ là một sự “hốt bạc” đúng nghĩa đen, với xác xuất thành công tương đương với đánh sổ xố ngoài đời thực, nhưng “giải thưởng” lại còn cao hơn gấp nhiều lần. Flappy Bird là một minh chứng rõ ràng nhất.
Đã có bao giờ bạn tự hỏi, một tựa game di động miễn phí có vốn phát triển rất thấp, thời gian phát triển ngắn, được tạo ra bởi một người duy nhất, lại có thể gây được tiếng vang lớn trên toàn thế giới, cùng doanh du nhiều triệu USD? Người ta đã nuôi sống những nhà phát triển game di động như thế nào? Bài viết này sẽ giúp bạn đọc của Vietgame.asia giải đáp những nghi vấn trên.
Bản thân phương thức này cũng chẳng có tính chất “làm tiền” quá đáng, thậm chí nó còn là một lợi thế lớn cho tựa game của họ, nếu nhà phát triển chịu khai thác một cách chừng mực. Lúc này tựa game di động sẽ có giá trị chơi lại cao hơn, cũng như người chơi sẽ thấy được những nội dung và trải nghiệm thú vị mà chỉ khi nạp tiền thật ở một mức độ nào đấy mới mang lại được.
Thế nhưng thật đáng buồn, không nhiều nhà phát triển game di động thực hiện được “lý tưởng” cao đẹp bên trên. Hiện tại, không riêng gì những tựa game miễn phí, mà ngay cả những game có giá bán gốc, cũng bị lệ thuộc vào cửa hàng ảo một cách quá độ. Liệu bạn còn muốn chơi một tựa game khi mà nhìn đâu cũng chỉ toàn thấy tiền là tiên? Liệu bạn còn muốn cày kéo chăm chỉ để được một món đồ mà trong khi người khác chẳng cần nỗ lực gì cũng có thể sở hữu được bằng cách dùng tiền thật để mua đứt dễ dàng?
Trong thực tế thì phần lớn vì lý do trên mà hầu hết “tuổi thọ” của các tựa game di động đều rất ngắn, có những game chỉ trụ lại được trên tay người chơi khoảng vài phút đồng hồ trước khi họ xóa nó đi. Thà rằng ngay từ đầu nhà phát hành chịu bán game với một cái giá đắt, nhưng các giá trị tiền trong game và tiền thật được làm cân bằng lại, thì game của họ chắc chắn sẽ có giá trị chơi lại cao và để lại ấn tượng sâu sắc hơn cho người chơi.
Mà điển hình nhất chính là game Flappy Bird của nhà làm game Nguyễn Hà Đông.Kỳ thực, “có qua thì phải có lại” là một chân lý cực kỳ bình thường trong cuộc sống.
Khi tải một tựa game di động về để chơi miễn phí, chúng ta nên chấp nhận và ủng hộ việc nhà phát hành gài các loại quảng cáo vào tựa game của họ để “kiếm chác” lại chút vốn liếng, như vậy thì nền tảng di động mới có nhiều đầu game hơn, và ngành công nghiệp game di động mới có thể tăng trưởng.
Ví dụ như ở trong một số tựa game di động như Duck Destroyer, cứ mỗi một màn chơi dài vài phút thì người chơi lại mất tới nửa phút để ngồi xem một đoạn quảng cáo vô dụng và tốn thời gian, chưa kể chi phí sử dụng mạng 3G để tải về đoạn quảng cáo đó vốn đã vô cùng đắt đỏ.
Tuy nhiên, hình thức này lại không phù hợp với phần lớn những người chơi game đại trà, khi mà họ chỉ thường chi ra khoảng vài USD cho một tựa game nhỏ thông thường hoặc tìm đến những game miễn phí trên nền di động.
Trong khi game được phát hành theo dạng mua nội dung này thường là những game có chi phí phát triển cùng giá thành rất cao, với đối tượng nhắm đến là những người chơi game chuyên nghiệp.
Hiện tại hãng Square Enix (một “ông lớn” ở thị trường game PC và console) đã đi tiên phong, bằng chứng là đa phần các tựa game nhập vai được họ chuyển thể cho di động đều hỗ trợ việc mở khóa thêm các chương cốt truyện bằng tiền mặt, hiếm thấy chức năng cửa hàng ảo hoặc đặt quảng cáo.
Nhưng bạn nghĩ sao nếu ở trong một số tựa game di động, mỗi một sự kiện lại yêu cầu người chơi phải mua một loại vật phẩm nào đó bằng tiền mặt thì mới được tham gia. Nếu chẳng may hôm đó ví tiền của bạn trống rỗng, thì liệu người chơi có cảm thấy tủi thân khi phải đứng nhìn những người chơi khác tham gia săn boss, vật phẩm sự kiện đặc biệt?
Liệu số tiền thu “vé” mỗi lần vào “cửa” sự kiện kiểu này có đủ giá trị để đổi lấy cả một niềm vui chung của cộng đồng chơi game di động hay không, có đáng để họ mang tới cả một nỗi buồn cho một bộ phận lớn những game thủ “nghèo” hoặc chưa có khả năng làm ra tiền hay không?