Skip to content

Mafia: The Old Country – Đánh Giá Game

Mafia: The Old Country

Mafia: The Old Country – “Ta sẽ đưa ra một đề nghị mà hắn không thể từ chối.” (“I’m gonna make him an offer he can’t refuse.” – nguyên văn) – câu thoại bất hủ của nhân vật “Bố Già” Don Vito Corleone trong bộ phim kinh điển The Godfather không chỉ khắc họa quyền lực của thế giới mafia, mà còn là kim chỉ nam cho tinh thần của dòng game Mafia suốt hơn hai thập kỷ. Ra mắt lần đầu năm 2002 bởi Illusion Softworks (sau này là 2K Czech), series này đã gắn liền với tuổi thơ của nhiều game thủ thế hệ 8X, bao gồm cả người viết.

Cùng thời với Grand Theft Auto (GTA), Mafia nhanh chóng khẳng định vị thế như một “The Godfather” của làng game hành động bắn súng góc nhìn thứ ba. Nhưng khác với GTA thiên về sự hỗn loạn, lối chơi tự do và phóng khoáng, Mafia nổi bật nhờ bối cảnh lịch sử được tái hiện tỉ mỉ, kịch bản giàu chiều sâu và nhịp kể chuyện mang đậm chất điện ảnh.

Thế nhưng sau thành công của hai phần đầu, khi được trao cho Hangar 13 phát triển, Mafia III lại trở thành một “cú vấp” lớn. Việc chạy theo xu hướng “thế giới mở” khiến trò chơi sở hữu một bản đồ rộng lớn nhưng phần chơi lặp lại, thiếu chiều sâu, đánh mất sự tinh tế vốn là linh hồn của series. Thậm chí, nhiều fan còn lo ngại dòng game này sẽ dần rơi vào quên lãng.

Nhưng vào sự kiện Gamescom năm 2024, Mafia: The Old Country bất ngờ xuất hiện như “một đề nghị không thể chối từ” từ Hangar 13 gửi đến người hâm mộ, một lời hứa đưa thương hiệu trở lại với những giá trị cốt lõi của dòng game, hứa hẹn tái hiện trọn vẹn bầu không khí ngột ngạt, căng thẳng và đầy ma lực của những tổ chức mafia, nơi mọi quyết định đều đi kèm với một cái giá tương xứng.

Đúng như tên gọi, Mafia: The Old Country sẽ đưa người chơi trở về “cái nôi” của mafia: đảo Sicily, nước Ý vào thập niên 1900, thời điểm những gia tộc trong bóng tối bắt đầu vươn bóng quyền lực ra khắp châu Âu và vượt đại dương.

Vậy Hangar 13 có thực sự lấy lại được niềm tin từ người hâm mộ lâu năm của dòng game? Hãy cùng Vietgame.asia tìm hiểu qua bài viết sau, bạn nhé.

BẠN SẼ THÍCH

Mafia: The Old Country

Một “bữa tiệc” điện ảnh

Mafia: The Old Country mở màn với chương truyện “Tremori” – trong tiếng Ý nghĩa là “cơn chấn động”, vừa gây ấn tượng mạnh mẽ, vừa gợi nhớ đến khởi điểm bất hủ của Mafia phần đầu tiên. 

Thay vì những góc phố ồn ào náo nhiệt, người chơi sẽ bước vào bóng tối ngột ngạt của một hầm mỏ lưu huỳnh, nơi Enzo Favara, một thợ mỏ nghèo khổ cùng người bạn Gaetano ngày ngày cật lực mưu sinh. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc định mệnh, một cơn rung chuyển dữ dội khiến hầm sập, và từ giây phút sinh tử ấy, số phận Enzo rẽ ngoặt, cuốn anh vào vòng xoáy tranh chấp đẫm máu giữa các gia tộc mafia trên đảo Sicily

Mafia: The Old Country

Từ một kẻ vô danh lạc bước vào thế giới ngầm, bằng cá tính liều lĩnh và tham vọng, Enzo dần trở thành cánh tay phải đắc lực của tổ chức, nhưng cũng bị cuốn trọn vào một guồng máy lạnh lùng và tàn nhẫn, từ những cuộc thanh trừng băng đảng đối nghịch cho đến phi vụ in tiền vươn “vòi bạch tuộc” ra tận đế quốc Mỹ, toàn bộ hành trình hiện lên như một cuốn phim mafia cổ điển, với lối kể truyện mang đậm nghệ thuật “chậm mà thấm”, càng đi sâu càng khiến người chơi khó dứt ra.

Bức tranh thế giới ngầm tại Ý càng thêm sắc màu nhờ dàn nhân vật phụ được khắc họa có chiều sâu, mỗi người là một mảnh ghép định hình số phận Enzo. Luca Trapani, điềm tĩnh và khôn ngoan, là điểm tựa vững chắc trong những ngày đầu chập chững. Trái ngược hoàn toàn là Cesare Massaro, bốc đồng, hiếu thắng, luôn lao đầu vào hiểm nguy nhưng hết lòng vì gia tộc, gợi nhớ hình bóng Sonny Corleone trong The Godfather.

Mafia: The Old Country

Ở trung tâm quyền lực là một “Bố Già” thực thụ – Don Torrisi, với chất giọng khàn trầm, từng câu nói như mệnh lệnh khắc sâu vào tâm trí, làm người viết không hỏi liên tưởng đến huyền thoại Don Vito Corleone do biểu tượng màn bạc, Marlon Brando, từng hóa thân.

toàn bộ hành trình hiện lên như một cuốn phim mafia cổ điển, với lối kể truyện mang đậm nghệ thuật “chậm mà thấm”, càng đi sâu càng khiến người chơi khó dứt ra

Thế nhưng, vượt lên trên mọi mưu đồ cùng những màn đấu trí quyền lực, trái tim của câu chuyện không nằm trong những cuộc họp đặc kín khói xì gà và thuốc súng mà chính là Isabella, cô con gái rượu của Don Torrisi. Mối tình ngang trái giữa cô và Enzo ngọt ngào và cay đắng, là ngòi nổ cho bi kịch và cũng là linh hồn cảm xúc thấm đẫm trong toàn bộ tựa game.

Để hoàn tất công thức cho một “bữa tiệc điện ảnh”, công nghệ diễn hoạt gương mặt và biểu cảm (facial animation) trở thành mảnh ghép không thể thiếu: từ ánh mắt lay động phản chiếu nội tâm, từng cái nhíu mày thoáng qua, cho đến chất giọng khàn khàn, đặc sệt của Don Torrisi. Đi kèm thêm với khâu lồng tiếng chỉn chu, dù lựa chọn thoại tiếng Anh hay ngôn ngữ bản địa, mọi sắc thái đều được khắc họa tinh tế, để lại dư âm khó phai!


Mafia: The Old Country

Trải nghiệm liền mạch, tinh thần bất biến

Có một điều thú vị là càng chơi Mafia: The Old Country, người viết càng bồi hồi nhớ về tuổi thơ đầu những năm 2000, khi game vẫn còn thuần túy là những trải nghiệm chơi đơn (single play), những chuyến phiêu lưu đơn độc trước màn hình, chưa hề tồn tại những khái niệm như “live service”, “microtransaction” hay “season pass”.

Trải nghiệm ở đây cũng mang tinh thần ấy, như đang xem lại một cuốn băng VHS đã loang màu thời gian, một minh chứng rằng chỉ cần giữ vững giá trị cốt lõi, không cần chạy theo thời thế, vẫn có thể tạo ra một trải nghiệm đủ sức níu chân người chơi. Nếu tách rời từng cơ chế thì quả thật game chẳng có gì mới mẻ, thậm chí nhiều tính năng người viết đã “ngấy tận cổ” ở những tựa game khác, nhưng khi hòa quyện, chúng bỗng trở thành một bản hợp âm trọn vẹn, để Mafia: The Old Country ngân lên như một khúc nhạc hoài niệm, đưa người chơi trở lại thời vàng son của “game offline”.

Đơn cử như màn đua xe “ám ảnh” một thời của Mafia 1 nay được tái hiện, vẫn đủ căng thẳng để khiến “tim đập, tay run” dồn dập, nhưng hãng game đã tinh ý thêm vào vài điểm lưu tạm (checkpoint) để người chơi không còn phải “ngậm đắng” đua lại từ đầu như thuở xưa.

Mặt khác, cách xây dựng màn chơi, dù có bản đồ rộng lớn nhưng game lại làm gợi nhớ đến The Last of Us Part II với màn chơi tuyến tính chia thành từng chương, cho phép quay lại thu thập vật phẩm sưu tầm (collectibles).

Cơ chế bắn súng cũng mang lại cảm giác nặng nề và đầy trọng lượng: nòng ngắm không bao giờ đứng yên mà lắc lư theo nhịp thở nhân vật, buộc bạn phải kìm hơi và tính toán từng khắc để bóp cò. Mỗi phát bắn có độ nảy riêng biệt theo từng loại súng, như thể người chơi có thể cảm được sức nặng của kim loại và thuốc súng ngay trong lòng bàn tay.

Song game không dừng ở hỏa lực, hầu hết các trận đấu trùm lại chuyển thành những màn… đấu dao tay đôi căng thẳng! Người chơi có thể linh hoạt sử dụng kỹ năng “parry” (phản đòn), chém, né và phản công trong những pha đối mặt kịch tính, tạo nên nhịp điệu chiến đấu vừa khốc liệt vừa đậm đặc chất điện ảnh. Xen kẽ với đó là những “set piece” (phân đoạn dựng sẵn) kịch tính, cho Enzo quyền lựa chọn: âm thầm kết liễu trong bóng tối, hay bùng nổ bằng những màn đọ súng “máu lửa”.

A.I máy ở độ khó Hard nhìn chung là đáng gờm, dù đôi lúc vẫn mắc lỗi chọn vị trí ngớ ngẩn hay phản ứng “ngáo ngơ” trước thuốc nổ nhưng chúng biết cách “thọc sườn” và dồn ép bạn khỏi chỗ nấp ngay sau khi phát hiện. Nhiều lúc, người chơi sẽ nghe đối phương gào lên những câu như “Flush him out!” – dịch thoát là “Dồn hắn bước ra!” ngay trước khi chúng ném lựu đạn hoặc dẫn dụ vài tên vòng ra sau lưng để… “móc lốp” Enzo.

Một khi đã lộ diện, đồng nghĩa bạn buộc phải chiến đấu đến cùng hoặc… nạp lại cảnh chơi, chứ không có chuyện bỏ chạy lòng vòng vài đoạn rồi kẻ địch bỗng dưng… quên bẵng sự hiện diện của bạn (như thường thấy trong một dòng game “đề tài sát thủ” nào đó – NV). Nhưng chính sự khắc nghiệt ấy lại khiến độ khó Hard trở thành lựa chọn mà người viết khuyến nghị bạn đọc nên thử trải nghiệm ngay từ đầu, vừa giữ nguyên bầu không khí căng thẳng đặc trưng, vừa là điều kiện bắt buộc để “mở khóa” một thành tích (trophy/achievement) dài nhất của game.

Chưa hết, game còn điểm xuyết một chút hơi hướng nhập vai qua hệ thống “Charm”, chuỗi hạt bùa chú cho phép bạn tinh chỉnh “xây” (build) nhân vật. Mỗi mặt dây gắn vào chuỗi sẽ mở ra vài hiệu ứng nội tại như tăng vật phẩm khi “loot”, hồi máu sau mỗi pha kết liễu bằng dao hoặc hỗ trợ ngắm bắn chính xác hơn. 

Ở khía cạnh đồ họa, sự góp mặt lần đầu của Unreal Engine 5 giống như khoác lên trò chơi một “lớp áo mới”, mở ra nhiều cải tiến đáng kể về hình ảnh. Mô hình nhân vật sắc nét và có hồn hơn, những dải đất đá phủ bụi vàng mờ ảo gợi nét hoang tàn, từng chi tiết cơ khí trên những cỗ xe cơ giới mang dáng dấp xưa cũ hiện lên sống động. Không gian còn được làm giàu bởi sắc màu đặc trưng của Sicily, nơi bến cảng cổ tấp nập và những khu chợ nhộn nhịp góp phần tạo nên một bức tranh vừa cổ điển, vừa phảng phất chất liệu hiện đại.

Không dừng lại ở khung cảnh, đội ngũ phát triển còn chăm chút từ những tiểu tiết như việc nhân vật phải tự khởi động động cơ của các chiếc xe, lưỡi dao phải được mài dũa thường xuyên bằng đá mài whetstone, cho đến điều chỉnh tiêu cự và khẩu độ trên chiếc máy ảnh cổ điển, không chỉ làm thế giới game thêm phần chân thực, mà còn giữ được bản sắc của dòng game.

Mafia: The Old Country ngân lên như một khúc nhạc hoài niệm, đưa người chơi trở lại thời vàng son của “game offline”

BẠN SẼ GHÉT

Vẫn còn nhiều hạn chế

Như người viết có đề cập, việc hãng game lựa chọn một lối chơi cổ điển với nhịp điệu chậm rãi thực chất là một “con dao hai lưỡi”, bởi nó có thể khiến nhiều game thủ vốn quen với kiểu hành động bắn phá “đùng đùng” ngay từ đầu cảm thấy bị hụt hẫng và dễ chán nản.

Khác với ba phần game trước, trong Mafia: The Old Country, người chơi phải kiên nhẫn tới tận cuối chương 3 mới lần đầu được… chạm tay vào một khẩu súng, sang đến cuối chương 4 mới được thử cảm giác lái xe. Còn muốn thỏa sức vi vu khám phá khắp bản đồ? Bạn chỉ có thể chọn chế độ Explore từ cửa sổ chọn chương “Chapter Select”. May mắn là nhà phát triển hứa hẹn sẽ sớm cập nhật thêm một chế độ Free Ride tự do và có nhiều thứ để “vọc” hơn.

Việc xây dựng bối cảnh tại hòn đảo Sicily vào những năm đầu của thế kỷ 20 cũng khiến những đại lộ náo nhiệt, xe cộ chen chúc quen thuộc của các phần trước nay chỉ còn được thay thế bằng vài thị trấn nhỏ bé, thưa thớt nhà cửa. Đáng tiếc hơn cả là không còn cảnh phóng xe vượt tốc độ để rồi bị cảnh sát hú còi rượt theo lập biên bản, cũng chẳng có cái thú vừa lái xe vừa bật radio nghe nhạc “chill chill”, đơn giản chỉ vì thời kỳ ấy chưa… tồn tại những thứ đó.

Phần lớn thời gian ngồi sau vô lăng hoặc trên lưng ngựa bạn sẽ khó bắt gặp yếu tố bất ngờ nào thú vị. Có lẽ cũng vì thế mà game mặc định bổ sung tính năng “Skip Ride” để người chơi bỏ qua hẳn luôn các chuyến đi trong cốt truyện, dù nếu chịu khó tự lái, bạn vẫn có thể nghe thêm vài mẩu hội thoại nhỏ giữa các nhân vật.

Không chỉ vậy, bên cạnh dàn phương tiện cũ kỹ và cực kỳ thưa thớt trên đường đi, kho vũ khí trong game lại gây cảm giác nghèo nàn và thiếu sức hút. So với mặt bằng chung của các tựa bắn súng góc nhìn thứ ba hiện nay, người chơi dễ chạnh lòng khi hàng loạt “gia vị” quen thuộc bỗng biến mất: không có súng hãm thanh để hành động lén lút, không súng bắn tỉa để hạ gục từ xa, không tiểu liên Tommy huyền thoại, không cả “tay gấu” Brass Knuckles, thậm chí bom xăng Molotov cũng vắng bóng, chỉ còn lại lựa chọn kỳ lạ là… quăng lồng đèn để thiêu cháy kẻ địch!

Cuối cùng thì rào cản ngôn ngữ cũng có thể dễ trở thành trở ngại với không ít game thủ khi game dành nhiều thời lượng chơi cho các đoạn hội thoại và cắt cảnh, trong đó nhân vật thường xuyên pha trộn giữa tiếng Anh và tiếng địa phương (ngay cả khi lựa chọn lời thoại Tiếng Anh). Không ít lần người viết phải nhờ đến “Google dịch” mới nhận ra câu “Tutto bene”, lặp đi lặp lại xuyên suốt thật ra chỉ đơn giản nghĩa là “mọi thứ ổn cả” hay “All good” trong tiếng Anh.

việc hãng game lựa chọn một lối chơi cổ điển với nhịp điệu chậm rãi thực chất là một “con dao hai lưỡi”, bởi nó có thể khiến nhiều game thủ vốn quen với kiểu hành động bắn phá “đùng đùng” ngay từ đầu cảm thấy bị hụt hẫng và dễ chán nản

7.5

Mafia: The Old Country giữ trọn tinh thần điện ảnh cùng bầu không khí mafia đặc trưng, mang đến một trải nghiệm vừa hoài niệm vừa cuốn hút.

Game có phần nghe nhìn khá ổn và nội dung hấp dẫn, tuy nhiên bộc lộ nhiều hạn chế bởi nhịp điệu quá chậm và thiếu sự đa dạng. Dù chưa thể coi là bước tiến lớn, nhưng đây vẫn là một lựa chọn đáng giá cho những ai yêu thích phong cách chơi cổ điển, gợi nhớ lại dư âm của hai phần game đầu tiên.

Tác giả

Teddie Danh

Gamer 🎮| Game Producer👨🏻‍💻| Games Journalist🖋️