Watch Dogs: Legion – Đặc vụ đầu tiên gia nhập DedSec của người viết là Elise Buckley, một trợ giảng Yoga hay lướt “dark web” trong lúc rỗi, có thú nuôi là một con cú đen và thường chạy bộ tới công viên Hyde vào lúc 12:00 đến 2:00.
Có ai điên mà lại chạy bộ vào trưa nắng?
Điều đó không ổn, nó trái với quy tắc xã hội rõ ràng, thế nên cô ta cần phải… bị diệt trừ!
Nhiệm vụ đầu tiên – tìm tung tích chuyến hàng buôn người tại một bến tải hàng của băng nhóm Kelley, là một nhiệm vụ “cảm tử có chủ đích”.
Chiếc laptop chứa thông tin mục tiêu nằm gọn bên trong một túp lều mà trước đó là hàng tá ụ súng hạng nặng, drone trinh sát và vài tay Kelley lăm lăm súng máy.
Cho dù có nữ hoàng Elizabeth phù phép đi chăng nữa thì khả năng cô thực hiện trót lọt phi vụ này nằm đâu đó trong mấy quyển sách “self-help” (sách tự lực) cho tín đồ Cơ Đốc giáo.
Kết quả?
Chiếc đũa phép, nhầm, chiếc điện thoại của cô vô hiệu hóa những con drone dễ dàng bằng nút Q. Cô thâm nhập vào các ụ súng từ xa, “delete” nửa quân số Kelley tại đó trước khi chúng bị bắn bể.
Vài tay Kelley cuối cùng còn sót lại, một tên bị xe tải không người lái cán trúng, tên khác “bay như chim ưng” khi bước vào phạm vi nổ của một ống khí gas, tên còn lại chỉ kịp nhìn thấy đầu gối của Elise trước khi đo đất.
Té ra, nhờ vào nghề nghiệp nên cô có thêm đặc điểm “tăng sát thương cận chiến”.
Elise thông báo kết quả với Alex Mook, người đã giao nhiệm vụ này cho DedSec và cũng là một sỹ quan thuộc lực lượng Albion đang chiếm đóng London.
Alex đồng ý gia nhập DedSec, và cái bang hội tiểu tốt bao gồm thư ký văn phòng, nghệ sỹ kịch câm, nhân viên bốc vác, gái bao, người hát rong và bác sỹ trị liệu của người viết trong Watch Dogs: Legion bỗng có ngay một món vũ khí mạnh mẽ ngang ngửa những mảnh sắt chứa đạn 7.62mm!
BẠN SẼ GHÉT
CHÚA KHÔNG PHÙ HỘ NPC!
Khi thành phố của bạn bị đô hộ bởi một tập đoàn quân sự tư nhân, đường xá bắt đầu mọc lên những chốt chặn kỹ thuật số, drone ngập kín bầu trời, lính tráng ngược đãi khách bộ hành vô tội vạ, thì ai sẽ đứng lên chống lại những kẻ độc tài đó?
Dĩ nhiên là chỉ có những anh tài tin tặc của DedSec… đã bị Albion trừ khử trong 15 phút đầu tiên của Watch Dogs: Legion!
Tàn dư còn sót lại của nhóm, bao gồm thủ lĩnh Sabine, đang trốn chui trốn nhủi bên ngoài London cùng con A.I Bagley với độ lắm mồm ngang ngửa Stephen Merchant.
Công việc của họ?
Đào tạo những thành phần mê “bạo lực hoạt họa” và thích nhạc punk rock.
Châm ngôn của họ?
Chúng ta đang sống trong một xã hội.
Mục tiêu của họ?
Lật một trang bất kỳ của 1984, đọc thành tiếng một câu trích dẫn bất kỳ và bạn sẽ tìm thấy nó.
Nhánh hacker DedSec ở Anh Quốc tập hợp những người mà… bạn muốn, theo nghĩa đen, thật đấy!
Những thanh thiếu niên theo chủ nghĩa “hacktivist” (tin tặc) ở San Francisco có thể đủ “punk” để đánh bật các siêu tập đoàn tại Sillicon Valley, nhưng với một London lâm vào tình cảnh “máu đổ qua mỗi giây”, thì hạ sách cũng trở thành thượng sách.
Mức độ hữu dụng của một tay Hooligan sẽ ngang ngửa với một vị chính khách, bởi tại DedSec, tất cả mọi người đều ngang hàng nhau, chỉ có một số người bình đẳng hơn người khác.
Dẹp mớ giấy tờ đi, đã đến giờ lái lụa chiếc BMW M3 băng qua dải đường Picadilly ở 150km/h, cho vài tay lính Albion nhập viện, đẩy vài chiếc xe bám đuôi thẳng vào xe buýt công cộng, và có thể là “quệt nhẹ” vài vị khách bộ hành.
Đừng quên chuyển radio của bạn qua danh sách nhạc Metal, bởi chắc chắn lời nhạc đau thương về cái chết của cựu thành viên ban nhạc Architects trong “Hereafter” hoàn toàn không đá chan chát nhau với cái mớ bòng bong mà bạn vừa gây nên.
Và ngay đó, chúng ta bị cán đường bởi chốt chặn đầu tiên của Watch Dogs: Legion.
Ở một mặt, nó thực sự muốn bày tỏ thái độ của mình về mặt trái của công nghệ, chủ nghĩa chuyên chế và siêu nhân học.
Mặt khác, một khi người chơi nhấc tay cầm lên, nó trở thành một bộ phim hoạt hình vui nhộn phát vào sáng thứ bảy, với hình ảnh một bà lão 80 tuổi nhảy lên người một tay lính canh rồi… ôm cho tới khi hắn bất tỉnh!
Nếu phải yêu cầu Watch Dogs: Legion chọn nhấn hai trong số bốn nút “ảm đạm”, “vô tư”, “giàu nhân văn”, “tếu táo”, thì nó sẽ bị nhiễu loạn tới mức nhấn loạn xạ cả bốn theo ý mà nó thích.
Dẫu cho có một mục tiêu rõ ràng là lật đổ ách thống trị của Albion, những hành động mà người chơi thực hiện không còn mang lại sức nặng như trước.
Nó không giống như một cuộc vận động tranh đấu đến mức tuyệt vọng, mà chỉ đơn giản là truyện ngụ ngôn về những con kiến bò vào nội tạng của con voi.
Căng thẳng ở đâu khi lính tráng, máy móc và công nghệ của Albion quá dễ đối phó chỉ với một thiết bị cầm tay?
Chèn ép như thế nào khi camera giám sát ở mọi ngóc ngách London tồn tại để giúp người chơi, chứ chẳng có ích cho “khổ chủ” của chúng?
Kháng cự ra sao khi mà 90% các nhiệm vụ trong game đều đưa người chơi vào thế chủ động, với mục tiêu luôn là đột nhập/trừ khử/phá hoại, còn kẻ thù luôn đi sau một bước?
Buổi chiều ngày sau đó của Elise Buckley diễn ra như thường lệ. Cô đột nhập vào một nhà kho nằm tại góc phố Lambeth, chẹt cổ vài tay Albion rảo quanh, tắt dải đèn báo động từ xa, rồi sao chép địa chỉ chứa chấp một chiếc xe chứa hàng cấm trên chiếc PDA gần đó.
Phi vụ đó tốn 15 phút. Từ sau 3:00 chiều, cô cuốc bộ quanh đường Carnaby, soi lý lịch của tầm 50 người, đánh lạc hướng vài tên lính, đấm vài tên khác, vào một quán bar chơi phóng phi tiêu, leo lên nóc một tòa nhà để lấy điểm nâng cấp trang bị, nhảy lên một chiếc drone vận tải, phá hoại giao thông trên cầu London, phá hoại vài con drone bưu kiện, phá hoại tàu thuyền trên sông Thames.
90% các nhiệm vụ trong game đều đưa người chơi vào thế chủ động, với mục tiêu luôn là đột nhập/trừ khử/phá hoại, còn kẻ thù luôn đi sau một bước
Ảo thuật gia kỹ thuật số bỗng trở thành đồ phá làng, phá xóm kỹ thuật số.
Người viết muốn Albion tới ngay đây mà tóm lấy nàng Chí Phèo này, nhưng với thể loại A.I (trí thông minh nhân tạo) chỉ biết đứng chôn chân một chỗ khi Elise đang ịn mông trên con drone vận tải mà người viết tự đặt tên là C.D.V (Creator of Domestic Violence, hoặc Cân Đẩu Vân), chúng đáng được thương hại hơn là “được” bị hại.
Nhưng… khoan, đó là thứ hút hồn người viết 4 năm về trước!
Marcus Holloway có thể không có một câu chuyện nhiều xung đột, nhưng tài tháo vát của anh là lời giải thích cho bước ngoặc lớn trong lối chơi của Watch Dogs 2.
Người viết từng cảm thấy mình như “thần đồng đất Việt” khi nhét thành công một con malware vào máy chủ Nudle chỉ bằng một chiếc jumper, nhưng trong Watch Dogs: Legion, thứ khéo léo nhất mà bạn có thể làm là… dùng một con drone có đèn pin để chiếu sáng đường đi trong một nhà tù tối om?
Cái guồng quay chế tạo hỗn loạn trong game không chỉ cắt bỏ nhiều chức năng hack từ phần trước (không “tắt điện”, không thể đổi tín hiệu đèn đường, không thể chặn Albion gọi tiếp viện), mà cái quy mô trong những hoạt động của DedSec chẳng tiến triển bao nhiêu.
5 mạch truyện chính ứng với 5 kẻ phản diện với độ ưu tiên không đồng đều, trải dài trong 25 giờ đồng hồ, với thử thách lớn nhất là một cuộc… đánh trùm, trùm đứng yên một chỗ, bạn phải chạy lòng vòng giải các chuỗi liên kết hacknet để mở “điểm yếu”, dùng súng bắn điểm yếu và hết!
Về căn bản, khía cạnh hack trong Watch Dogs: Legion có độ quan trọng ngang ngửa mong muốn của dân Vương Quốc Anh thời Brexit.
Ngày hôm sau, Elise nhận nhiệm vụ tiếp theo: đột nhập vào đồn cảnh sát để cứu lấy David Ailes, một thành viên DedSec vừa bị bắt cóc.
Phi vụ này “hơi căng”, cô bị phát hiện khi đang chẹt cổ một tên lính canh ở tầng hai.
Cuộc nổ súng đẩy cô lên sân thượng, nơi có một ụ súng máy đang chờ sẵn. Elise bị bắn hạ. Danh sách thành viên DedSec vơi bớt đi một người. David vẫn chưa thoát khỏi đồn, đã đến lúc Alex vào cuộc.
Dưới bộ quân phục Albion, Alex bước thẳng qua chốt kiểm tra, qua khỏi tầng một, bước lên tầng hai, vào phòng tra khảo, đấm bất tỉnh một tay cựu đồng nghiệp. Cả hai bị phát giác trong lúc thoát ra từ ban công. David rời đi thành công, nhưng Alex bị rượt đuổi cho tới tận quảng trường Trafalgar.
Rời khỏi chiếc taxi tự lái nát tươm, người đầu tiên trong đám người biểu tình được anh “soi” trang cá nhân là Harding Poole, một nữ vận động viên quyền anh.
DedSec cần thêm một người có thể đấm đau như Muhammad Ali, nên… chào mừng Harding nhập hội!
Bỏ đi những hoạt động bên lề đậm tính Ubisoft, bỏ qua lối thiết kế nhiệm vụ và nội dung tẻ ngắt, thì điểm sáng giá duy nhất về Watch Dogs: Legion chính là cái quân đoàn 8,98 triệu người mà trò chơi tự hào bô bô rằng: bạn có thể “nhập vai bất kỳ ai”.
Và ngoài một số nhân vật cụ thể trong mạch truyện chính ra, thì nó không hề thất hứa!
Họ là ai, họ làm được gì, họ ở đâu từ 6h sáng tới 9h đêm, tất cả nằm gọn trong chức năng Deep Profile.
Thông tin cá nhân là vàng là bạc, và giờ đây nó trở thành vũ khí.
Hỏi một người lạ mặt trên đường đi, tự nhận mình thuộc tổ chức hacker bí mật đang hoạt động chui sau liên đới tới một vụ đánh bom diện rộng, và khả năng mà họ mở lòng với bạn luôn là 101%.
Họ sẽ nhờ bạn giải cứu người này, lấy cái kia, phá hủy cái nọ.
Hoàn thành và nắm đấm/súng điện/dùi cui/AK-47/sơn xịt/loa phát thanh của họ sẽ thuộc về bạn.
Lần đầu tiên trong Watch Dogs, bạn không đóng vai một tay Jack-of-All-Trades biết tuốt.
Mới mẻ!
Nhưng…
điểm sáng giá duy nhất về Watch Dogs: Legion chính là cái quân đoàn 8,98 triệu người mà trò chơi tự hào bô bô rằng bạn có thể “nhập vai bất kỳ ai”
Không khó để nhận ra nỗ lực đưa logic vào cái hệ thống tạo dựng tiền triệu này của Watch Dogs: Legion, và người viết hẳn đánh giá cao bất kỳ trò chơi nào cho bạn hóa thân vào một gã vô gia cư có sẵn khẩu Vector .45.
Mỗi người có những đặc điểm riêng tùy thuộc vào ngành nghề (tại Vương Quốc Anh thì “ngành nghề” là tiếng lóng của “class”/”lớp nhân vật”).
Các công cụ như nhện robot, súng điện và hack drone biến những người vô dụng trở nên hữu dụng.
Thế nên trên lý thuyết, những kẻ tầm thường nhất cũng là một “món vũ khí” khi về tay DedSec.
Trong quá trình “tuyển dụng du kích” này, mọi thứ đều có thể xảy ra.
Đó là một ngày đẹp trời ở Westmington. Bước ra khỏi đường tàu điện ngầm, một ả bác sỹ trị liệu bỗng muốn ăn thua đủ với Harding vì một thành viên khác nhỡ chân tông trúng bệnh nhân của ả.
Phải, có một nỗ lực vô hình bên trong Watch Dogs: Legion đang muốn chứng tỏ rằng mọi thứ đều diễn biến tự nhiên, mọi thứ đều nối kết với nhau, ăn nhập vào nhau, và một khi những khoảnh khắc nhỏ đó xảy ra, cái sự vui thú ngắn hạn sẽ ập đến bạn, và bạn sẽ ngay lập tức ba hoa với bạn bè mình trên Facebook rằng cái game này chú ý đến tiểu tiết như thế nào!
Nhưng nó chỉ đến mức đó thôi: đủ thú vị để bạn kể cho bạn bè mình.
Đào sâu vào bên trong Watch Dogs: Legion và nó như một hệ thống an ninh lỏng lẻo chực chờ bị công kích bởi một nút nhấn.
Bạn muốn tuyển một luật sư căm ghét DedSec?
Chị của anh ta có thể là mắt xích chính!
Bạn dành 15 phút đưa cô chị vào nhóm, tới nói chuyện với em trai cho ra nhẽ, rồi… họ giao tiếp như thể hai người lạ.
Bạn muốn tuyển một nhân viên của Albion?
Yêu cầu của họ chắc chắn sẽ không bao giờ liên đới với ngành nghề của họ, và mọi cuộc trò chuyện giữa bạn và họ, chắc chắn việc họ từng là người của Albion sẽ không bao giờ được nhắc đến.
Điều điên rồ nhất, đó là dẫu cho Ubisoft rất khoái đưa hệ thống tiến triển nhân vật “siêu thừa thãi” vào trong các tựa game của mình, lần duy nhất mà họ nên ứng dụng nó vào thì họ lại không làm vậy!
Những ai đã từng chơi qua XCOM của Firaxis sẽ đều hiểu rõ, cảm xúc của người chơi đối với nhân vật mà game tự tạo ngẫu nhiên không liên quan đến lý lịch họ, mà nó hình thành từ thực chiến, từ quá trình “zero cho đến anh hùng” của mỗi cá thể.
Trong Watch Dogs: Legion, bạn chiêu mộ bất kỳ ai ở thời điểm nào, thì cho tới khi những dòng credit hiện lên, con người họ không hề đổi thay kể từ lần đầu tiên mà bạn gặp gỡ họ.
Quá khó để có thể giữ được tí ti cảm xúc nào cho những hình nhân này khi họ là “lính đánh thuê dùng một lần” đúng nghĩa.
Trải nghiệm với họ không giống như chọn một bàn cờ có xe, tượng, mã, tốt, bởi dù sao thì con tốt còn có thể biến thành hậu, còn trong Watch Dogs: Legion, không có lý do gì để người chơi chọn các nhân vật không có khả năng chiến đấu thay cho các bác sỹ, điệp viên, sát thủ.
Đây cũng là dạng quân đoàn hoạt động theo kiểu “đường ai nấy đi”.
Không thể tin được là trong suốt 25 giờ đồng hồ của Watch Dogs: Legion, nó không có nổi một nhiệm vụ cho phép bạn chỉ định vai trò của ít nhất một thành viên trong DedSec để hỗ trợ theo kịch bản.
Một London kiều diễm. Một bản soundtrack điên rồ có chủ đích. Một con Bagley nhiều chuyện nhưng đáng nhớ.
Và những thứ đó chấm dứt Watch Dogs: Legion bằng cụm từ lỗi thời mà người viết dùng để mô tả các sản phẩm của Ubisoft trong hai năm nay: ý tưởng tốt, thực hiện tồi.
THÔNG TIN
- Sản xuất: Ubisoft Toronto
- Phát hành: Ubisoft
- Thể loại: Hành động
- Ngày ra mắt: 29/10/2020
- Hệ máy: PC, PlayStation 4, Xbox One
CẤU HÌNH TỐI THIỂU
- OS: Windows 10
- CPU: Intel Core i5-4460 3.2 GHz, AMD Ryzen 5 1400 3.2 GHz
- RAM: 4 GB
- VGA: NVIDIA GeForce GTX 970/GeForce GTX 1650
- HDD: 45 GB
CẤU HÌNH THỬ NGHIỆM
- OS: Windows 10 Pro 64-bit
- CPU: Ryzen 5 1600 3.7Ghz
- RAM: 16GB
- VGA: GTX 1070 8GB
- SSD: Crucial BX500 960GB