[dropcap style=”style1″]”T[/dropcap]ất cả những thứ hay ho và tốt đẹp cuối cùng đều phải đi đến hồi kết”, thật sự người viết không thể nhớ nổi đây là lần thứ bao nhiêu mình đã nói ra câu này. The Witcher 3: Wild Hunt cuối cùng cũng đã kết thúc, hơn một năm sau khi chính thức ra mắt với lời chia tay đầy xúc cảm mang tên Blood and Wine. Người viết rất muốn nói và có thể nói hàng giờ, hàng ngày về The Witcher 3: Wild Hunt và Hearts of Stone, về cái khoảnh khắc tĩnh lặng ấy trên đảo sương mù, về bản tình ca đầy xao xuyến “The Wolven Storm”, về câu chuyện diệu kỳ đầy bi thương của Olgierd von Everec, về Ciri, về những nhân vật mình yêu quý sẽ không bao giờ trở lại nữa…
Thế nhưng, trong bài viết này, người viết không muốn bộc lộ cảm xúc của mình với The Witcher 3: Wild Hunt thêm một lần nào nữa, bởi vì níu giữ một kỷ niệm có hồi kết cũng chẳng thay đổi được gì cả. Người viết muốn nói về câu chuyện của The Witcher 3: Wild Hunt – Blood and Wine, về lời tạm biệt của CD PROJEKT RED dành cho người hâm mộ, và dĩ nhiên, về những khuyết điểm còn lại nữa.
Xin lưu ý: Bài viết này là quan điểm cá nhân của người viết và không đại diện cho toàn bộ đội ngũ Vietgame.asia, và một lượng không nhỏ Fisstech đã được sử dụng trong quá trình bài viết được thực hiện.[su_note note_color=”#FCF8E3″][su_service icon=”icon: arrow-circle-down” size=”40″ title=”LƯU Ý” icon_color=”#000000″]
BÀI VIẾT HÉ LỘ TOÀN BỘ NỘI DUNG CỦA THE WITCHER 3: WILD HUNT – BLOOD AND WINE VÀ “THE LESSER EVIL”.
[/su_service][/su_note][su_divider]“Chào mừng tới Toussaint, vùng đất của rượu và ái tình!”
“Hệt như những gì mà tôi nhớ về nó.”“The Last Wish” là cuốn tiểu thuyết đầu tiên trong loạt sách về Witcher của nhà văn Andrzej Sapkowski, tập hợp 7 mẩu truyện ngắn lấy mốc thời gian và nội dung tách bạch nhau theo hồi tưởng của Geralt. Trong đó, “The Lesser Evil” là câu chuyện khởi nguồn cho biệt danh “gã đồ tể xứ Blaviken” của Geralt.
Renfri – con gái của công tước xứ Creyden, mắc phải lời nguyền của hắc dương (Curse of the Black Sun) từ khi mới sinh ra và bị đào thải khỏi mái nhà của mình. 4 năm sau, Renfri cùng với 7 tên người lùn cùng nhau cướp bóc các thương nhân và tạo nên khá nhiều “tiếng tăm” cho mình, trong khi mẹ kế của cô là Aridea liên tục cử sát thủ để ám sát cô, nhưng tất cả mọi nỗ lực đều bất thành. Geralt gặp gỡ “băng cướp” này tại Blaviken, Renfri kẻ lại câu chuyện về cuộc đời mình cho gã thợ săn quái vật nghe, và cho rằng con “ác quỷ” thật sự đã dồn cô đến bước đường cùng là tên pháp sư Stregobor – kẻ đã chẩn đoán lời nguyền trước kia và mưu toan ám sát Renfri. Tuy nhiên, kẻ đi săn lại trở thành con mồi, Renfri cùng những tên đồng đạo tìm cách dụ Stregobor ra khỏi nơi ẩn nấp, và một phần của kế hoạch đó là tàn sát người dân xứ Blaviken. Không can tâm để cho điều đó xảy ra, Geralt tiêu diệt toàn bộ băng cướp cùng Renfri, song điều này khiến cho Geralt trở thành kẻ sát nhân, “đồ tể” trong mắt người dân Blaviken bởi vì không ai ngoài Geralt biết được âm mưu thực sự của chúng. Tội ác chỉ có thể được ngăn chặn bởi một tội ác lớn hơn, tàn độc hơn, và cái tên “The Lesser Evil” ra đời từ đó.[su_note note_color=”#FCF8E3″][su_service icon=”icon: arrow-circle-down” size=”40″ title=”XEM THÊM” icon_color=”#000000″]
The Witcher 3: Wild Hunt – Blood and Wine – Đánh Giá Game
The Witcher 3: Wild Hunt – Hearts of Stone – Đánh Giá Game
The Witcher 3: Wild Hunt – Đánh Giá Game
The Witcher 3: Wild Hunt – Blood and Wine và dư vị của ly rượu ngày chia tay
[/su_service][/su_note]Bạn có thấy câu chuyện này quen thuộc không? Bởi vì nó không khác gì quá khứ của Syanna trong Blood and Wine cả. The Witcher 3: Wild Hunt nói riêng và toàn bộ thế giới của Witcher nói chung không những lấy nguồn cảm hứng từ truyền thuyết Bắc Âu và slavic, mà truyện cổ Grimm còn đóng vai trò quan trọng trong thế giới của nó, điển hình nhất chính là đảo sương mù – The Isle of Mist với hình ảnh Ciri và 7 chú lùn. Tuy nhiên, nếu như trong The Witcher 3: Wild Hunt tjò những mối quan hệ và sự liên quan về các yếu tố cổ tích được che giấu một cách khéo léo, thì Blood and Wine không ngần ngại… đẩy thằng cuộc phiêu lưu ở xứ sở thần tiên với một kịch bản đầy quen thuộc thẳng về phía người chơi mà trong đó, động cơ chính thúc đẩy mọi mối liên hệ và kết nối những tuyến truyện với nhau bắt nguồn từ quá khứ của Syanna: tuổi thơ bất hạnh, bị đào thải và săn lùng.
Nhiệm vụ “Beyond Hill and Dale” tuy chỉ là một phần của một trong hai nhánh cốt truyện chính của trò chơi, song nó lại là mắc xích cực kỳ quan trọng để chúng ta có thể hiểu hết về nhân vật Syanna, về những gì mà cô đã trải qua. “Cõi thần tiên” đến từ những trang sách ở đây không phải là nhà tù, mà thực chất nó là tiềm thức của Syanna, và là màn chắn bảo vệ cô thì đúng hơn – từ chiếc dây băng, từ những nhân vật cổ tích quen thuộc, từ “kẻ giữ cổng”, tất cả đều hướng đến một điều rằng đây mới là nơi mà Syanna coi là mái nhà thật sự, bởi vì nó còn lưu giữ những ký ức tốt đẹp trước kia của cô với người em của mình.
Và như vậy, chúng ta đã có đầy đủ mọi “gia vị” cho một tuyến truyện đầy chất “The Witcher“, và người viết lại một lần nữa phải nhắc lại rằng The Witcher 3: Wild Hunt đặc biệt bởi vì nó đã chứng minh rằng video game không cần phải có những âm mưu độc đoán, những thế lực xấu xa chờ đợi bạn phá tan mới có thể trở thành một câu chuyện hay. Chúng ta đang nói về một tựa game mà trong đó, câu chuyện về một gã bạo hành vợ và yêu thương con gái mình khiến cho bao người phải rơi lệ, một đám cưới dài 2 tiếng đồng hồ với… chẳng có chuyện gì xấu xảy ra lại là một trong những điểm nhấn chính của một tuyến truyện lớn, và lý do sâu xa tạo nên giao kèo với thực thể ác quỷ lại là bi kịch gia đình giữa hai con người đánh mất nửa kia của mình.
The Witcher 3: Wild Hunt là một tựa game nói về con người, sự cảm thông về những nỗi mất mát, và một cái hy vọng nhỏ nhoi về nhân tính kể cả trong những thời khắc cay nghiệt nhất của đời người. Thế nhưng, có lẽ Blood and Wine đã quên mất một phần “nhân tính” của mình trong đó.Blood and Wine bỏ đến phân nửa thời lượng của mình và một nhân vật phụ để chứng minh rằng: cái ác hiện hữu thật ra không xấu. Regis luôn bào chữa cho Dettlaff rằng y không xấu, và chắc chắn phải có ngọn nguồn cho những hành động sát nhân của y. Regis đã đúng, Dettlaff hành động bởi vì những tối hậu thư và lời đe dọa về người mà y yêu quý, và ai có thể dám từ chối điều đó được? Blood and Wine đã làm rất tốt công việc khiến người chơi cảm thông với Dettlaff, cho đến khi…
… y ra lệnh cho toàn bộ ma cà rồng xứ Toussaint thực hiện cuộc tổng tiến công Beauclair, bởi vì Syanna dùng y dành cho mục đích riêng của mình, vì y nhận ra mình chỉ là con tốt thí không hơn không kém, vì hắn cảm thấy tổn thương, vì hắn trở nên… ích kỷ? Và với bất kỳ lý do gì thì Regis bạn tôi ơi, anh đã sai, anh đã sai về Dettlaff, và chính chúng ta cũng sai về hắn. Tất cả mọi thứ, từ hồi tưởng về de la Croix, về cuộc gặp gỡ với Olyenna và Anna Henrietta, tất cả lòng cảm thông dành cho Dettlaff đổ bể một khi hắn tàn sát người dân vô tội tại Beauclair bởi vì sự ích kỷ và độc đoán của hắn. Người viết cảm thấy rằng Blood and Wine đã tiến rất gần trong việc “nhân tính hóa” một thực thể xấu xa cực độ, song cuối cùng lại phá vỡ nó bằng một mô-típ phản diện quá sức cũ mèm, thiếu vắng chất xúc tác tạo nên sự cảm thông, và cũng thiếu đi một bản chất tạo nên sự kinh hoàng tột độ như Gaunter O’Dimm đã từng làm được.“Lý do gì khiến cho một con quỷ dữ phải tạ lỗi với người đang săn lùng nó?”
“Vì nó bị buộc phải giết chóc, vì nó không còn lựa chọn nào khi người thương của nó đang gặp hiểm nguy.”“Những gã hiệp sỹ chả hào hiệp lắm khi không có ai chứng kiến những gì mà bọn họ đã làm.”Đó chưa hẳn là điểm mâu thuẫn lớn nhấn trong Blood and Wine. Dettlaff đe dọa rằng Geralt có 3 ngày để đưa Syanna tới hắn và giải thích ngọn nguồn mọi chuyện, Anna Henrietta cho Geralt 3 ngày để mang đầu của hắn về, thế nhưng cuộc tấn công diễn ra ngay khi người chơi bắt đầu nhiệm vụ. Không có đếm ngược, không có giới hạn thời gian, và Geralt chỉ lóc cóc tìm đường đến xứ sở thần tiên của Syanna sau khi Beauclair bị tấn công, rồi Syanna nói rằng vài ngày tại đây chỉ bằng… vài phút ở thế giới thật. Thế người viết tự hỏi động cơ cho việc Geralt “cưỡi ngựa xem hoa” trong ba ngày đó là gì? Người chơi buộc phải chứng kiến cảnh tượng sụp đổ này, mặc dù nó có quan trọng hay không, nó có logic hay không hay có theo đúng mục đích của Geralt và Dettlaff hay không. Cuộc tấn công trở thành một nút thắt quá ư là thừa thãi và có phần phi lý bởi vì những quyết định kỳ quặc đến từ các nhân vật trong cuộc, và có cảm giác như giữa tối hậu thư của Dettlaff và cuộc tấn công, có một phần cốt truyện đã bị bỏ qua khiến cho việc “nhảy cóc” thời gian càng mang lại cảm giác gượng ép.
Mâu thuẫn cuối cùng của Blood and Wine, có lẽ nằm trong chính dự định và mục đích của Syanna. Những lựa chọn và hậu quả trong The Witcher 3: Wild Hunt đều dựa vào một khái niệm chính, đó là niềm tin. Góc nhìn của người chơi – Geralt, đều dựa vào niềm tin của bạn đối với con người ở thế giới này, kể cả khi đánh bại cái ác bằng một tội ác lớn hơn, thì điều đó vẫn bắt nguồn từ niềm tin về một kịch bản khi mà cái ác đã được xóa bỏ. Cái kết “đẹp nhất” theo đa số người chơi thật ra lại phản biện hoàn toàn với khái niệm này, bởi trong “The Last Wish”, Renfri không còn cái gọi là “nhân tính” đủ để bỏ qua mối thù của mình và cuối cùng phải trả giá bằng cái chết. Syanna cũng vậy, đó là lý do vì sao mà việc Geralt có thể lay chuyển tinh thần của một người phụ nữ nuôi nấng mối hận thù suốt cả cuộc đời mình chỉ bằng ba câu nói là điều hơi… khó tin, nếu không muốn nói là kỳ quặc.
Chúng ta đã biết mọi thứ về Syanna, và việc định đoạt rằng kẻ phản diện thật sự là ai dĩ nhiên hoàn toàn phụ thuộc vào niềm tin của người chơi. Đối với người viết, cô chính là con quỷ dữ xứ Beauclair, là “The Greater Evil” điều khiển Dettlaff trong một âm mưu lớn hơn nhiều, và một lần nữa Blood and Wine đánh mất sự cảm thông dành cho kẻ phản diện trong câu chuyện này khi Syanna âm mưu ám sát Anna. Nữ công tước đánh đổi mạng sống của mình vì niềm tin dành cho người chị mà mình đã bỏ rơi trước kia, và điều đó có công bằng hay không? Dĩ nhiên là không, bởi vì đó là bản chất của con người, bảo bọc lẫn nhau là yếu tố quan trọng nhất của con người, đặc biệt với những người cùng chung máu mủ. Thế nhưng niềm tin đó khó có thể được áp dụng cho Syanna sau quãng thời gian cách li lâu đến như vậy, và việc Syanna hoàn toàn rửa sạch khỏi tội ác của mình trong cái kết “đẹp” cũng là một điều thật khó chấp nhận và phi lý. Sự phức tạp trong nội tâm nhân vật Syanna cuối cùng bị giản lược đơn giản trong một đoạn hội thoại duy nhất với điểm nhấn là cụm từ “tạ lỗi”, trong khi lại chẳng có lý do gì để chúng ta phải tha tội cho Syanna ngoài việc muốn chứng kiến một cái kết đi ra từ phim của Disney.“Tôi luôn cảm nhận được điều đó – họ kinh sợ tôi chỉ vì tôi được tự do! Những lời bịa đặt về lời nguyền đó đến tai họ giống như một món quà từ trên trời rơi xuống.”Đáng mừng thay, lại một lần nữa The Witcher 3: Wild Hunt thể hiện điểm mạnh nhất của mình trong những dòng đối thoại. Thật khó tin bởi những khoảnh khắc tuyệt vời nhất trong Blood and Wine lại là lúc mà Geralt ngồi xuống và tâm sự với những người xung quanh, thường là với Regis. Shani đã từng nói rằng Geralt đừng nên bận tâm đến mọi vấn đề của người khác nữa, mà hãy tận hưởng cuộc đời còn lại của mình, và điều đó được thể hiện rõ nhất trong đoạn kết của Blood and Wine. Đối với Regis, đó là tâm sự kết cục của Vilgefortz, về… tập tính của ma cà rồng hay chỉ đơn thuần là về những loại rượu mạnh ở Toussaint… bạn biết đấy, những thứ mà những người bạn tâm giao thường hay trò chuyện về cả buổi, rồi kết thúc bằng một lời chia tay mà ai cũng hằng mong.
“Chúng ta đã chứng kiến nhiều điều cực nhọc nhưng đáng để trải nghiệm trong cuộc đời này. Tôi nghĩ rằng chúng ta đáng được nghỉ ngơi…”
“… nghe không tồi chút nào đâu.”
Và đến đây, người viết cũng nhận ra rằng The Witcher 3: Wild Hunt đã thật sự kết thúc rồi. Cái kết đẹp nhất của Blood and Wine khi mà Syanna và Anna Henrietta đoàn tụ có thể không phải là cái kết thỏa mãn nhất, mang tính logic nhất khi áp đặt trong một tuyến truyện đầy hấp dẫn, nhưng nó cũng là biểu tượng cho thấy nỗ lực của Geralt khi mang lại hòa bình, không những cho cả thế giới này, mà còn sự an toàn cho những người mà mình yêu quý. Đó là chưa kể, Blood and Wine đâu thiếu những kết cục đẹp? Câu chuyện về gã hiệp sỹ si tình Guillaume cố gắng chiếm lấy trái tim của nàng thơ Vivienne kết thúc với một khoảnh khắc khó có thể lãng mạn hơn, câu chuyện đầy bi kịch về con quỷ dữ thu thập… thìa kết thúc với lời nguyền được hóa giải là những ví dụ điển hình nhất. Blood and Wine không cần thêm những tấn bi kịch nào nữa, và việc Geralt giải quyết mọi điều trên mà không cần bạc và thép cũng cho thấy rằng thế giới này không còn cần đến Witcher nữa. Đây có thể là điều mà những người hâm mộ không muốn nghe, nhưng là thứ mà Geralt đáng được hưởng.[su_divider][su_heading style=”flat-blue” size=”35″ margin=”50″]LỜI KẾT[/su_heading]Câu chuyện của Blood and Wine có thể chưa thể hiện đủ những gì mà CD PROJEKT RED làm được với Hearts of Stone, thế nhưng những giá trị mà nó mang lại không những chỉ mang ý nghĩa to lớn về mặt vật chất, mà còn là lời chia tay nặng trĩu đối với những người hâm mộ.[su_divider]